Cẩm Thư - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-12-01 11:20:54
22
Thực ra, tỷ tỷ đã để lại cho ta một lá thư.
Chỉ là ta mãi không có can đảm để xem.
Cho đến khi đêm khuya, dưới ánh đèn dầu, ta từ từ mở lá thư mỏng ấy ra.
Chữ viết thanh thoát trải đều trên tờ giấy.
"Tiểu muội, nhận thư như gặp ta."
Chỉ mới câu đầu tiên, ta đã suýt rơi lệ.
"muội hãy bỏ đứa trẻ đi."
"Mọi chuyện bắt nguồn từ tỷ tỷ, đã làm muội phải lỡ dở cả phần đời sau này, tỷ tỷ dưới suối vàng thật không thể an lòng. Đứa bé trong bụng muội càng vô tội, nó vốn không nên ra đời, cũng không nên sinh ra trong sự lợi dụng và thù ghét, điều này thật bất công với nó."
"Thực ra, ta luôn hối hận một chuyện. Hôm lễ hội đèn hoa, thực sự là ta đã nhìn thấy Hứa Hành thân thiết với muội, chỉ là… khi đó ta chỉ nghĩ muội và hắn có thể là tâm đầu ý hợp, lại nghĩ mình cũng không sống được bao lâu, nên không vạch trần chuyện này, định tự mình nuốt trôi, không ngờ sự thật lại là…"
"Hứa Hành không phải là người tốt, tiếc rằng tỷ tỷ đến chết mới nhìn rõ được. Giang Tống Cảnh thực lòng yêu muội, nếu có thể, tỷ tỷ hy vọng muội có thể buông bỏ quá khứ, đừng để lỡ mất nhau. Nếu muội không thể quên được quá khứ, thì tỷ tỷ chỉ mong muội được hạnh phúc."
"…"
Dài dòng, nhưng tất cả đều là chuyện liên quan đến ta.
Nàng từ đầu đến cuối không hề nhắc đến mình, không nhắc đến ân tình bao năm của nàng dành cho ta, sự dày vò vì bệnh tật, nỗi đau khổ khi đối mặt với sự phản bội kép từ muội muội và hôn phu, cũng không nhắc đến nỗi sợ hãi khi đối diện với cái chết.
Chẳng có gì cả.
Chính vì vậy mà ta cảm thấy đau lòng.
Đêm đó, ta nắm chặt lá thư, mơ màng thức giấc, gối ướt đẫm.
Ta mơ thấy đêm lễ hội đèn hoa hôm ấy.
Hứa Hành đã ghì ta trong xe ngựa định hôn, còn ta thì vội vàng tránh đi, thì tỷ tỷ bên cạnh đã lặng lẽ mở mắt.
Trong giấc mơ, khuôn mặt của tỷ tỷ còn trắng hơn cả lớp đệm lông vũ trải trong xe ngựa.
23
Khi Hầu phủ tất bật lo liệu tang lễ cho tỷ tỷ, ta âm thầm phá thai.
Khi Hứa Hành biết tin mà vội vàng chạy đến thì đã quá muộn.
Hắn không màng ngừng lại mà xông vào phòng, chỉ nhìn thấy chiếc quần lót ướt đẫm máu của ta.
Phải mô tả vẻ mặt hắn thế nào đây.
Sững sờ, giận dữ, không cam lòng.
Người mà luôn cao ngạo, nắm quyền chủ động trong mối quan hệ của chúng ta, giờ đây lại bại trận hoàn toàn.
Hắn đứng chết lặng ở cửa phòng, nhíu mày, vì nhẫn nhịn cơn giận mà các tĩnh mạch trên cổ hắn hơi nhô lên.
Khi hoàn hồn, Hứa Hành lao tới bên giường, tay lớn bóp chặt cổ ta.
"Chu Cẩm Thư."
Hắn nghiến răng gọi tên ta, "Nàng thật sự dám sao?"
"Ta có gì không dám? Hứa Hành, ngươi thật sự nghĩ rằng, tỷ tỷ chết rồi, ta sẽ ngoan ngoãn lấy ngươi, sinh ra đứa con của chúng ta sao?"
"Hứa tướng quân thật là , sao lại ngây thơ đến vậy?"
Lực trên cổ ta càng lúc càng mạnh.
Ta gần như không thở nổi.
Hứa Hành có vẻ như đã động lòng sát.
Nhưng ta lại chẳng hề cảm thấy sợ, đã chứng kiến cảnh tỷ tỷ chết trong vòng tay mình, ta cảm thấy cái chết không còn đáng sợ như vậy nữa.
Tỷ tỷ trông giống như đang ngủ say vậy.
Ta cứ thế yên lặng nhìn Hứa Hành.
Không biết đã qua bao lâu.
Cuối cùng, hắn cũng chịu thua.
Bỗng dưng hắn buông tay, run rẩy dùng đầu ngón tay chạm vào vết đỏ do tay hắn siết cổ ta để lại.
"Đứa trẻ mất thì mất, chúng ta sau này vẫn có thể có."
"Chu Cẩm Thư, ta thật lòng với nàng, nếu nàng không tin, sau này ta sẽ chứng minh cho nàng thấy."
24
Ta bị đuổi ra khỏi Hầu phủ.
Nguyên nhân là sáng nay, một đạo thánh chỉ đột ngột được đưa đến phủ tướng quân, Tam công chúa đã để ý đến Hứa Hành, khóc lóc đòi Hoàng thượng gả cho hắn.
Phu nhân biết chuyện, lập tức kéo cha ta ra ngoài và đuổi ta ra khỏi cửa.
"Ngươi là kẻ không có phúc, không những mất con, mà bây giờ ngay cả chuyện kết thân với Hứa tướng quân cũng là điều không thể."
"Nếu ngươi còn trong sạch, ta và cha ngươi có thể tìm cho ngươi một nhà chồng tốt, nhưng ngươi đã từng phá thai, là người không đứng đắn, sợ rằng làm thiếp cho người ta còn khó."
"Trong phủ không nuôi người vô dụng, tự đi tìm nghề mà sống đi."
Khi ra khỏi phủ, cha nhét cho ta một trăm lạng bạc, bảo ta giữ lấy để phòng thân, nhưng bị phu nhân ngăn lại.
Bà kéo cha ta nói gì đó, khi trở lại, cha ta đã đổi trăm lạng bạc thành vài lạng bạc vụn.
"Ngươi là một thiếu nữ yếu đuối, mang quá nhiều bạc ngoài đường sẽ dễ bị người ta chú ý, thôi lấy những bạc này đi."
Ta liếc qua.
Trên tay là những mảnh bạc vụn cha ta đưa cho.
Đếm thử, tổng cộng chỉ có năm lạng.
Năm lạng bạc, đã cắt đứt chút tình cảm còn lại giữa cha và ta.
Có lẽ thấy sự không hài lòng của ta, bà ta lại lên tiếng, "Sao, không hài lòng vì bạc ít sao?"
"Ngươi ở trong phủ ăn không phải trả, ta và Hầu gia không đòi tiền của ngươi đã là tốt rồi, cuối cùng cho ngươi bạc mà ngươi còn không hài lòng, thật là nuôi nữ nhi vô dụng."
Sau khi tỷ tỷ qua đời, ta nghĩ phu nhân sẽ vì đau buồn mà suy sụp, nhưng ngược lại, bà ta càng trở nên chua ngoa, cay nghiệt, như thể muốn trút hết nỗi đau mất con lên tất cả những người xung quanh.
"Không cần," ta liếc qua vài lạng bạc vụn, tay hơi lệch đi, làm nó rơi xuống đất, "Các người giữ lấy mà lo cho tuổi già đi."
Nói xong, ta lại từ trong ngực lấy ra vài lạng bạc vụn, ném xuống chân họ.
"Hai người về sau không có ai lo cho, thật là đáng thương."
"Mấy lạng bạc này coi như ta làm tròn hiếu đạo, giữ lại mua cho hai người cái quan tài mỏng."
Cha và bà ta mặt mày xanh mét, còn xanh hơn cả màu cỏ trước cổng Hầu phủ.
25
Ra khỏi Hầu phủ, ta đến một tiệm may nổi tiếng gần đó.
Tiệm quả thật rất đông khách, hầu hết là các tiểu thư khuê các, y phục đều sang trọng.
So với họ, y phục thô sơ của ta trở nên hết sức lạc lõng.
"Tiểu thư…"
Có người trong tiệm ngăn ta lại, giọng điệu chế giễu, "Chúng ta không tiếp đón những người ăn mặc không tươm tất."
"Ăn mặc không tươm tất?"
Ta cúi đầu nhìn lại, không nhịn được mà cười, "Ta chỉ có thể nói là hơi nghèo một chút."
Người kia ngẩng mặt lên, liếc mắt khinh bỉ nhìn ta, "Cũng như nhau thôi."
"Phiền ngươi nhìn rõ, đến tiệm chúng ta chọn đồ là những ai, ai chẳng phải là tiểu thư nhà cao cửa rộng, chỉ có ngươi thôi?"
Tiếng cười khinh bỉ khiến người ta cảm thấy không vui.
Nhưng hôm nay tâm trạng ta khá tốt, nên cũng không muốn tranh cãi với nàng ta, "Đi gọi chủ tiệm ra đây."
"Bà chủ không có ở đây."
"Vậy thì cho ta chọn hai bộ đồ."
Trang phục thô sơ trên người, gió thổi qua lạnh đến run lên.
Nàng ta lại khinh thường hừ một tiếng, không thèm để ý, quay lưng đi phục vụ một tiểu thư giàu có vừa mới vào.
Ta cũng không vội, xách hành lý mỏng manh ngồi trong góc tiệm chờ.
Chừng một nén nhang sau, ta nghe thấy người vừa rồi gọi: "Bà chủ, cuối cùng người cũng về rồi."
"Tiệm chúng ta có một kẻ nghèo kiết xác, cứ ngồi lì trong tiệm không chịu đi, người mau ra xem đi."
Nói xong, nàng ta dẫn người về phía ta.
"Cẩm Thư tỷ tỷ?"
Chủ tiệm, Hà Nghiên, đang ngạc nhiên nhìn ta, ánh mắt lướt qua hành lý trong tay ta:
"Tỷ từ nơi đó ra sao không nói với ta, ta còn đến đón tỷ."
"Không sao đâu."
Vì lạnh, ta quét tay lên cánh tay, "tìm cho ta một bộ y phục khác đi, trời lạnh rồi."
"Được."
"Bà chủ!" Người kia thực sự là không biết thế nào mà lần, liếc mắt khinh bỉ nhìn ta rồi thì thầm, "Bây giờ tiệm may nổi tiếng rồi, khắp nơi đều có người đến muốn kết giao, thậm chí có người muốn lợi dụng cơ hội học lén cách thêu thùa, người đừng để mấy kẻ họ hàng nghèo khó kia gạt..."
Hà Nghiên lập tức thay đổi sắc mặt.
"Chát!"
Một cái tát nặng nề giáng xuống, Hà Nghiên cao giọng nói: "Mở mắt nhìn cho rõ, người đứng trước mặt các ngươi chính là chủ tiệm ở đây!"
26
Đây quả thực là một trong những sản nghiệp của ta.
Nhưng khi ta còn ở trong Hầu phủ, chẳng hề xuất hiện một lần.
Mẫu thân ta có một nghề thêu độc đáo, hoa thêu sinh động như thật, sống động như thế, người đã truyền hết cho ta, nhưng lại không bao giờ để ta lộ tài, bởi mẫu thân nói—
Chúng ta trước kia chỉ là nô tỳ trong Hầu phủ, thân phận thấp kém, mang bảo vật trong tay là tội, không dám lộ ra tài nghệ.
Nếu một ngày Hầu gia chịu nhận ta, hoặc ta có chỗ dựa, lúc đó mới có thể để nghề thêu này được truyền lại.
Mẫu thân luôn dạy ta kiên nhẫn, dạy ta cách tồn tại trong Hầu phủ rộng lớn này, ta cũng luôn làm theo, cho đến một đêm nọ, ta bị điểm huyệt đưa vào phòng của Hứa Hành, Giang Tống Cảnh bị điều đến làm việc cho cha ta, mà đêm đó ta uất ức, giãy giụa, mọi sự đều vô ích.
Lúc ấy ta mới nhận ra, kiên nhẫn chẳng có ích gì.
Người ta chỉ sợ tiếng gầm của cọp, không ai để ý đến sự giãy giụa của con mèo con.