Hữu Thị - Chương 33: Ngoại truyện Tạ Tô Duẫn
Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:28:53
Thế nên A Thiền đã nhặt được Tạ Tô Duẫn, khi ấy đang bị kẻ thù truy sát, chỉ còn thoi thóp hơi tàn.
Lúc ấy nàng còn nhỏ, nếu lớn hơn, chắc chắn sẽ không bừa bãi nhặt người lạ. Nhưng khi còn nhỏ, nàng vô tư mà hành động, chỉ cần đối phương dung mạo dễ nhìn, nàng liền dám nhặt.
Tạ Tô Duẫn bị kẻ thù truy sát đến tận biên ải, nghĩ rằng mình chắc chắn sắp chết. Khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, toàn thân đau nhức, vừa mở mắt ra, liền thấy Giang Ứng Thiền.
Trong chớp mắt, đồng tử hắn giãn lớn.
Giang Ứng Thiền là con một của phụ mẫu, nhưng Giang gia lại là một đại gia tộc. Nàng có rất nhiều đường huynh, biểu huynh. Thấy thiếu niên đồng lứa như Tạ Tô Duẫn, nàng liền thuận miệng gọi:
"Ca ca…”
"Huynh tỉnh rồi."
Một tiếng "ca ca" của A Thiền khiến Tạ Tô Duẫn tỉnh cả người, không còn chóng mặt, vết thương cũng chẳng còn đau, khắp người bỗng tràn đầy sức lực, cảm thấy mình có thể xuống đồng cày ba mẫu ruộng. Hắn bật người ngồi dậy, rụt rè đáp lại:
"Ừ... Tỉnh rồi."
A Thiền vốn định đưa hắn về doanh trại, nhưng Tạ Tô Duẫn mặt đầy vẻ "muốn lắm nhưng không thể", kiên quyết từ chối. Hắn sợ lộ thân phận, lại sợ kẻ thù truy sát sẽ gây phiền hà cho nàng. Cuối cùng, A Thiền bèn kéo hắn tới một căn nhà hoang không người ở, hằng ngày lén mang bánh bao, bánh nướng đến cho hắn ăn.
A Thiền đưa gì, Tạ Tô Duẫn ăn nấy, hoàn toàn không giống dáng vẻ nàng thường kén chọn.
Nàng có cảm giác như mình đang lén nuôi một chú chó lớn vậy.
Ở trong quân doanh, tuy sinh hoạt không dễ dàng, nhưng cầm kỳ thư họa vẫn không được phép lơ là. A Thiền chưa bao giờ phàn nàn với người ngoài về nỗi khổ của mình, nhưng lại chỉ duy với Tạ Tô Duẫn, nàng bộc bạch tâm sự:
"Mỗi ngày phải học bao nhiêu thứ như vậy, thật sự rất mệt mỏi..."
Phía sau hình tượng tiểu thư mẫu mực mà người ngoài ngưỡng mộ, là sự cố gắng không ngừng. Khối lượng bài học nặng nề khiến nàng nhiều lúc chẳng thở nổi.
Tạ Tô Duẫn giống như một ca ca yêu thương muội muội. Hắn ở bên cạnh nàng tập đàn luyện nhạc, lén giúp nàng chép sách vẽ tranh, những lúc rảnh rỗi thì đan vòng hoa thật đẹp đội lên đầu nàng, dẫn nàng đi bắt cá, chụp chim, trêu mèo, đùa chó.
Đó là khoảng thời gian không mấy đoan trang nhất của nàng, nhưng cũng là quãng thời gian nhẹ nhàng, tự do nhất.
Sau đó, người trong kinh thành tới đón A Thiền về. Nàng từ biệt Tạ Tô Duẫn. Thực ra, hắn đã bí mật giải quyết sạch sẽ những kẻ truy sát, cũng đã liên lạc được với người của mình. Khoảng thời gian hắn lưu lại đây, đều là vì A Thiền.
Ngày ngày, hắn ở trong căn nhà nhỏ ấy, chờ nàng đến.
Khi thấy nàng bước ra khỏi cửa, hắn gọi nàng lại, không nói lời từ biệt, mà thay vào đó là một lời hứa:
"Ta sẽ đi tìm nàng, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
A Thiền khẽ gật đầu. Nhưng qua vài năm, nàng từ từ quên mất hắn.
Đây chính là khuyết điểm nho nhỏ hiếm hoi của đích nữ Giang gia hoàn mỹ vô khuyết: tính mau quên.
Cũng có thể vì mỗi ngày nàng phải đối mặt với quá nhiều việc, một đoạn ký ức vụn vặt xa xưa như vậy, tự nhiên liền phai nhạt dần.
Sau này, Tạ Tô Duẫn lén lút đi thăm nàng nhiều lần, nhưng chưa bao giờ dám đến gần. Nghĩa phụ của hắn từng nói, Hoàng đế không phải kẻ đơn giản. Nếu xuất hiện quá nhiều, sẽ khiến Hoàng đế nhận ra sự tồn tại của hắn.
Mãi đến năm A Thiền tròn mười tuổi, nàng bị cuốn vào một trận lũ trên núi. Tạ Tô Duẫn khi ấy ở xa nhìn thấy, ngay lúc nàng gặp nguy hiểm, không hề do dự mà nhảy xuống cứu nàng.
Hắn ẩn mình trong bóng tối, nên A Thiền không nhìn thấy. Nàng chỉ thấy Tạ Trì nhảy xuống.
Chưa đến lúc có thể công khai thân phận một cách tùy tiện, bởi không chỉ liên quan đến chính mình, an nguy của hắn còn ảnh hưởng đến rất nhiều người. Tạ Tô Duẫn từ đầu đến cuối đều bóp chặt giọng, không để lộ tên tuổi.
Thế là, sau khi trở về, A Thiền đã thành công nhận nhầm ân nhân cứu mạng.
Nhìn tiểu cô nương vừa cảm kích vừa thân thiết với Tạ Trì, Tạ Tô Duẫn đứng trong góc tối không ai chú ý, nghiến răng nghiến lợi đến suýt nát hàm.
"Tên khốn kiếp này!"
Khi ôn dịch ở Thanh Châu lan rộng, A Thiền tình cờ ở gần đó. Tạ Tô Duẫn vô cùng lo lắng cho sự an toàn của nàng, liền gấp rút tìm đến, và chứng kiến cảnh nàng bắn chết mấy người nhà Lệ gia bằng vài mũi tên.
Thiếu nữ trông vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh, ung dung đến đáng sợ.
Tạ Tô Duẫn lẻn vào phủ bên cạnh, thấy viện nơi nàng nghỉ ngơi suốt đêm đèn sáng rực, liền biết rằng nàng căn bản không hề thản nhiên như biểu hiện bên ngoài.
Hóa ra, vị đích nữ Giang gia từng quyết đoán sát phạt mà dịu dàng kiên cường ấy, cũng từng lần đầu chứng kiến người chết, lần đầu tự tay giết người, mà hoang mang bất an.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người.
Trên chiến trường, nàng đã thấy nhiều xác chết, không còn sợ hãi. Nhưng tự tay giết một người còn sống sờ sờ, vẫn khiến lòng nàng day dứt khôn nguôi.
Tạ Tô Duẫn cũng đau lòng không kém.
Hắn cải trang vào gánh hát lẻn vào thành, tô phấn thật dày, tô son rực rỡ, làm những động tác hài hước, mong có thể chọc nàng cười. Đáng tiếc không có tác dụng.
Nàng muốn luyện đàn, hạ nhân mời gánh hát ra ngoài. Tạ Tô Duẫn không muốn rời đi như vậy, bèn mạnh dạn hiến khúc, nói rằng mình cũng biết đàn, rằng hắn đi khắp nơi, học được nhiều khúc nhạc tuy không thịnh hành nhưng nghe rất hay.
Kỳ thực, Tạ Tô Duẫn chẳng qua chỉ không muốn thấy A Thiền phải khổ sở như vậy. Rõ ràng gặp ác mộng suốt đêm, mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn không ngày nào dám bỏ luyện đàn. Hắn bèn cố tình đàn lâu thêm chút nữa, kéo dài thời gian, để nàng có thể luyện ít đi đôi chút.
Tạ Tô Duẫn quả thật rất giỏi đàn, trước kia khi cùng A Thiền học cầm kỳ thư họa, hắn cũng đã chuyên tâm không ít. Nào ngờ, đang đàn, A Thiền lại ngủ mất, mà xem ra, ngủ rất an yên.
Hóa ra, mỗi khi nàng áp lực đến nỗi mộng mị triền miên, nghe khúc nhạc tĩnh tâm lại có thể ngủ ngon.
Khi trở về, A Thiền đem quả hồng cuối cùng trên cây tặng cho Lệ Yên Nhiên, nhưng lại bị kẻ không biết điều này giẫm nát.
Tạ Tô Duẫn suýt nữa nghiến nát răng vì tức.
Nhưng những lần hắn nghiến răng giận dữ như vậy, còn nhiều lắm.
Sau này, giữa một đám hoàng tử, A Thiền chọn Tạ Trì, trở thành chính phi của Lục hoàng tử, sau đó là Thái tử phi, rồi hoàng hậu.
Nếu không nhờ dung mạo bẩm sinh xuất chúng, e rằng quai hàm của Tạ Tô Duẫn đã nghiến thành hình vuông mất rồi.
Nữ tử mà hắn ngày đêm mong nhớ, chỉ hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, lại bị Tạ Trì đối xử lạnh nhạt, không biết trân trọng. Hắn không chỉ thường xuyên tỏ thái độ lãnh đạm với A Thiền, mà còn dẫn nữ nhân không biết điều kia vào cung để làm nàng khó chịu, thậm chí còn dung túng ả ta tính kế hãm hại nàng.
Lần này, Tạ Tô Duẫn không còn nghiến răng nữa. Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt trầm tối cụp xuống. Nếu có thể, hắn thật sự muốn một kiếm giết chết hai kẻ bội bạc đó.
Nhưng cuối cùng, hắn lựa chọn lấy lui làm tiến.
Vừa hay, tiên hoàng đã băng hà, Tạ Trì bất tài vô dụng, mấy vị thân vương lại ở xa nơi phong địa. Còn hắn, giờ đây lông cánh đã cứng cáp, nhiều năm mưu đồ, rốt cuộc cũng tới lúc thu lưới.
Hắn không còn sợ bại lộ thân phận nữa.
Hắn mượn danh nghĩa nhạc sư để vào cung, chính là cơ hội do hai kẻ ngu xuẩn đó tự tay trao tặng. Có thể đường hoàng tiếp cận A Thiền, cớ gì lại bỏ qua?
Hắn biết nàng nhất định sẽ giữ hắn lại.
Hắn cố ý để lộ đầy sơ hở, khiến người khác phải nghi ngờ.
Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp nói rõ thân phận với A Thiền, nhưng lại không làm vậy, mà tiết lộ từng chút một, kích thích trí tò mò của nàng, khiến nàng ngày càng để tâm đến hắn.
Chuyện hắn từng cứu nàng, hắn cũng không nói thẳng, mà ra sức ám chỉ, để nàng tự mình điều tra ra. Như vậy mới khiến nàng càng thêm chán ghét Tạ Trì.
Hắn biết nàng mỗi khi áp lực quá lớn thường khó ngủ, bèn mỗi ngày nghĩ cách đàn cho nàng nghe, dỗ nàng vào giấc. Dần dần, nàng quen với sự hiện diện của hắn. Một lần, nàng nghe khúc nhạc của người khác, buông lời khen ngợi, hắn lập tức lộ vẻ ghen tuông, ngày ngày khổ luyện đến khi đầu ngón tay rách nát, máu chảy đầm đìa, chỉ để đàn cho nàng những khúc nhạc hay hơn, xứng đáng với nàng hơn.
Đó chính là một màn khổ nhục kế trắng trợn.
Khổ nhục kế, tỏ vẻ đáng thương, cố tình phô bày dáng vẻ quyến rũ, dùng thủ đoạn nâng mình dìm người, không tiếc lời bôi nhọ Tạ Trì… Hắn quả thật không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cuối cùng, hắn cũng thành công bước chân vào Giang gia, tới bên cạnh A Thiền. Ngày qua ngày, hắn kể lại từng chút chuyện xưa, chỉ để một ngày nào đó nàng nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ.
Sau đó, hắn rốt cuộc đạt được ý nguyện, ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Hắn hướng về Giang bá phụ cầu hôn A Thiền. Thực ra, lúc đó A Thiền đã thẳng thắn nói rõ rằng, trong mắt người nhà Giang gia, hắn đã là vị hôn phu của nàng rồi.
Giang gia không câu nệ lễ nghi, nhưng hắn lại khăng khăng giữ vững quy củ, đòi rước nữ nhân hắn yêu bằng đủ cả tam thư lục lễ, không thể thiếu thứ gì.
Phụ mẫu của hắn đã qua đời, vậy nên Giang bá phụ và bá mẫu đồng ý, coi như là có được sự chúc phúc của bậc trưởng bối.
Đến lúc này, Giang Văn Nghiễn đột nhiên muốn bày ra dáng vẻ nghiêm khắc của một nhạc phụ, hỏi hắn:
"Ngươi làm sao để ta có thể yên tâm giao nữ nhi của ta cho ngươi đây?"
Kỳ thực, câu hỏi này dễ đáp vô cùng.
Chỉ cần thề trước trời đất rằng sẽ mãi mãi đối tốt với nàng, vĩnh viễn không phụ bạc nàng là đủ.
Nhưng Tạ Tô Duẫn lại mang tới một khối hổ phù, đặt thẳng lên bàn trước mặt nhạc phụ, trịnh trọng nói:
"Nếu con gây hại cho nàng, người có thể dùng thứ này mà trừ khử con."
Khối hổ phù, tượng trưng cho phân nửa binh quyền, cứ thế nhẹ nhàng được giao vào tay Giang Văn Nghiễn. Bất kỳ lời cam kết nào cũng chẳng thể thực tế bằng quyền lực trực tiếp.
Ngay cả Giang Văn Nghiễn, cũng bị kinh ngạc đến lặng người.
Một lúc sau, ông đột nhiên nhắc đến chuyện chẳng mấy liên quan:
"Hành trình đến chùa Vi Sơn, ngươi đã ba lần cứu A Thiền, thay nó chắn độc rắn trí mạng, lại dẫn nó thoát khỏi vòng vây thích khách.”
"Nay sự tình đã rõ ràng, ta chỉ hỏi ngươi một câu thành thật: Đó có phải là kế anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi không?"
Tạ Tô Duẫn đáp thẳng thắn:
"Không phải."